Skip to main content

Mưa chiều dĩ vãng

Mù mịt âm u cả đất trời
Lòng ta thấm ướt giọt mưa rơi
Mưa triền miên lắm, triền miên mãi
Mưa nhắc cùng ta đến một người.

Ngày ấy cũng chiều mưa chẳng dứt
Tan trường hai đứa đứng bên nhau
Hành lang rộng quá làm sao nép
Để được kề nhau tựa mái đầu?

Nhưng vẫn “vô tình”... hay “hữu ý”
Mùi hương hoa bưởi xoã qua vai
Ta nghe sấm động trong lồng ngực
Sắp sửa “tan tành” một kiếp trai!

Cái thuở giáo điều khe khắt quá
Làm sao ai dám bước qua rào
Chỉ chạm tay nhau mà bỗng thấy
Phách hồn bay vút tận trời cao.

Em với ta xưa là bạn học
Chung đường, chung ngõ... bỗng nhiên yêu
Thương thương, nhớ nhớ, dòng lưu bút
Gửi gắm trao nhau hết mọi điều.

Thả bước chiều nay về Bến Hạ
Tìm màu phượng vỹ tiếng ve ngân
Ve chưa lột xác, hồn ta đã
Thành “bướm mơ tiên” chốn bụi trần.

Ta - kẻ ăn mày nơi dĩ vãng
Em còn xanh mãi chút tình xưa
Có mang kỷ niệm lưu vào mộng?
Hay chỉ âm thầm những lúc mưa?

Biển reo chẳng nổi thời son trẻ
Đành phải miên man sóng bạc đầu
Đường xưa, trăng đã buông cành liễu
Sương đọng mi buồn những giọt châu.

Chiều nay mưa vẫn... mưa nhiều lắm
Em có khi nào nhớ lại chăng:
“Chiếc nón bài thơ che nửa mặt”
Anh thường hay ví: “nửa vầng trăng”.

Chúng mình nay đã không còn trẻ
Nuối tiếc điều gì chi nữa đâu
Đừng dắt nhau về vùng kỷ niệm
Lỡ vương tay phím chạm cung sầu…?!

Phan Hoà